Chương 43

Đạo Lữ Của Ta Là Hồng Quân

6.663 chữ

22-03-2023

Trong lần thử thách này của Hồng Quân thì Tam Thanh đều nhanh chóng tìm tới một cái Huyền Quang môn, là những người đi vào Tử Tiêu Cung sớm nhất.Ba huynh đệ thấy đối phương đều hoàn hảo không tổn hao gì, tất nhiên là vui vô cùng.Ba người đánh giá một phen, phát hiện Tử Tiêu Cung cũng không hề kém hơn Thiên Đình một chút nào, cao, rộng lớn nhưng vẫn lại lộ ra khí chất tinh xảo ưu nhã.Lúc này cửa cung đóng chặt, bọn họ chỉ có thể đứng ở trên quảng trường rộng lớn mênh mông vô bờ chờ đợi.Thông Thiên thấy trước cửa cung có để sáu cái đệm hương bồ, không khỏi vui vẻ:- Đại ca, Nhị ca mau tới, chúng ta ngồi xuống chậm rãi chờ.Lão Tử vừa nhìn thấy sáu cái đệm hương bồ kia thì trong lòng đã có ý niệm hiện lên, đệm hương bồ này chỉ sợ cũng là cơ duyên.Lập tức, ba huynh đệ nhanh chóng tiến lên, mỗi người chiếm lấy một cái, khoanh chân đả tọa, tu luyện.- Con Hùng Miêu kia đâu? Như thế nào còn không có tới?Nhưng mà tu luyện hồi lâu, bọn họ vẫn không thấy bóng dáng của Miêu Miểu, Nguyên Thủy nhịn không được mới lên tiếng hỏi một câu.Thông Thiên đã sớm ngồi không yên, lập tức đứng dậy nói:- Nếu không ta đi tìm nàng thử xem? Nàng nhất định vẫn còn ở trong gió lốc, tu vi của nàng thấp như vậy, vạn nhất không chịu được thì làm sao bây giờ?Nguyên Thủy cũng có ý này, tuy rằng ngoài miệng ghét bỏ Miêu Miểu nhưng thực tế trong lòng vẫn cảm thấy rất lo lắng.Chỉ có Lão Tử khoanh chân ngồi ở phía trên đệm hương bồ thờ ơ, lạnh nhạt nói:- Hết thảy mọi chuyện đều là cơ duyên, nếu như nàng thật sự không tới được, ai cũng không giúp được.Đang nói, trên quảng trường bỗng nhiên xuất hiện thêm một người, lại là Nữ Oa.Nguyên Thủy cùng Thông Thiên hoàn toàn thất vọng, Nguyên Thủy nhíu mày oán giận nói:- Như thế nào Hùng Miêu không có tới, giờ này nàng phải tới rồi chứ.Nữ Oa thấy chỉ có Tam Thanh tới rồi, cũng cảm thấy ngoài ý muốn Chẳng lẽ chính mình lại là sinh linh có khí vận đứng thứ tư trong Hồng Hoang?Chào hỏi với Tam Thanh xong, Nữ Oa vui sướng ngồi ở phía trên cái đệm hương bồ thứ tư rồi cũng bắt đầu đả tọa tu luyện.Thông Thiên thấy chỉ còn lại có hai cái đệm hương bồ, xoay chuyển tròng mắt, trộm đứng dậy ôm một cái ở trong ngực.

Nguyên Thủy biết hắn là muốn lưu lại cho Miêu Miểu cho nên cũng không có phản đối.Mấy năm qua đi, sinh linh đi vào Tử Tiêu Cung càng ngày càng nhiều, Trấn Nguyên Tử cùng Hồng Vân cơ hồ là đồng thời đến, Hồng Vân vui sướng không thôi, ngồi phía trên cái đệm hương bồ thứ năm.

Trấn Nguyên Tử thấy Thông Thiên ôm một cái, lắc đầu bật cười, cũng không có mở miệng thỉnh đối phương nhường ra tới.Không lâu lúc sau, mấy người Hi Hòa, Minh Hà Lão Tổ, Phục Hy, Thường Hi, Côn Bằng cũng tới rồi, Nguyên Thủy cùng Thông Thiên càng ngày càng nhíu chặt mày, Miêu Miểu như thế nào còn không có tới?Mọi người đều thấy được đệm hương bồ ở trong lòng ngực của Thông Thiên, chỉ có điều cũng không có dũng khí bắt hắn giao ra đây, rốt cuộc Tam Thanh không chỉ có thanh danh lan xa, hơn nữa thực lực còn ở nơi đó.

Còn nữa, những Yêu tộc ở phía dưới cũng cảm thấy không cần bắt buộc phải ngồi đệm hương bồ, ngồi trên mặt đất nghe đạo cũng là giống nhau.Nhưng có hai người không muốn!Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề có thể nói cực kỳ may mắn, hai người cùng đi tới tầng trời thứ ba mươi ba, hơn nữa đồng thời xuất hiện hai cái Huyền quang môn, cho nên cùng nhau đi tới Tử Tiêu Cung.So sánh với chúng sinh trong Hồng Hoang linh, hai người thê thảm tới cực điểm, vốn là nghèo rớt mồng tơi, bị Trấn Nguyên Tử coi như nô bộc, sai khiến hơn một ngàn năm, thậm chí tu vi cũng bị phong ấn.

Phía trước ở trong gió lốc lại xuyên qua mấy trăm năm, khiến cho cả người đều thương, quần áo tả tơi, chật vật bất kham.Bởi vậy ngay khi vừa đột nhiên xuất hiện, hai người đã hấp dẫn sự chú ý của vô số người, tất cả những người nhìn thấy bọn họ đều không khỏi sinh ra vài phần đồng tình.- Trấn Nguyên Tử, bọn họ như thế nào lại ở chỗ này? Cấm chế của huynh bị phá rồi sao?Hồng Vân kinh ngạc nói.

Hai kẻ đầu trọc này đã làm nô bộc hơn một ngàn năm, kỳ thật sự tức giận ở trong lòng hắn cùng Trấn Nguyên Tử đã biến mất đến không sai biệt lắm.Nhưng trước khi bọn họ đi Thiên Đình, rõ ràng còn gia cố cấm chế trên người hai kẻ này mà.Trấn Nguyên Tử bình tĩnh nói:- Tu vi của bọn họ cũng không thấp, mà thời gian gia cố cấm chế đã qua vài trăm năm, bọn họ có thể tránh thoát cũng không kỳ quái.

Có thể đi vào nơi này thuyết minh bọn họ cũng là có cơ duyên.Hắn không có ý tưởng tiếp tục nô dịch hai người, một là hai người đã nhận sự trừng phạt thích đáng, hắn cũng đã gần như hết giận rồi.

Thứ hai là hình tượng lúc này của hai người thực sự chật vật, nếu như hắn lại làm cái gì, khó tránh khỏi mang tai tiếng.Hồng Vân bĩu môi, xem hai kẻ đầu trọc vẫn là một trăm một ngàn cái không vừa mắt.

Cái gì mà nhận sự trừng phạt thích đáng? Chỉ sợ là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.- Huynh trưởng, tới rồi! Chúng ta thật sự đến Tử Tiêu Cung rồi!Bên kia, Chuẩn Đề lại mừng đến phát khóc, duỗi tay lau mặt cùng cái đầu trọc, đầu trọc phủ bụi lập tức sáng lên không ít.Tiếp Dẫn cũng ngửa mặt lên trời thở dài, cuối cùng ông trời mở mắt, làm cho bọn họ đuổi kịp!Nhưng mà phát hiện đã có không ít người tới, hơn nữa có mấy người còn ngồi phía trên đệm hương bồ.

Hai anh em vốn chính là hạng người gian xảo, biết ngồi đệm hương bồ khẳng định là có đại cơ duyên, bởi vậy lập tức có chủ ý.Chuẩn Đề lớn tiếng khóc lóc kể lể nói:- Huynh trưởng, tại sao tu sĩ Tây bộ chúng ta đáng thương như vậy chứ?...!Ô ô...!Linh mạch bị hủy còn chưa tính, lúc trước còn bị người cầm tù, hiện tại thật vất vả đi vào Tử Tiêu Cung, lại ngay cả chỗ ngồi đều không có một cái...!Ô ô...- Cũng không phải là thế hay sao? Ai, huynh đệ, ai bảo chúng ta không có lợi hại như những người khác đâu? Ngươi xem người bên kia kìa, chính mình ngồi một cái đệm hương bồ, trong lòng ngực còn ôm một cái...!Ai, ai bảo hắn lợi hại đâu? Tu sĩ Tây bộ chúng ta cũng chỉ có mệnh bị khi dễ mà thôi.Tiếp Dẫn lắc đầu thở dài, đầu mâu chỉ thẳng Thông Thiên.Lập tức, ánh mắt của mọi người liền rơi xuống trên người Thông Thiên, mang theo biểu cảm stức giận cùng khinh thường.Bọn họ vốn cũng có cùng cảm xúc như vậy, chỉ là giận mà không dám nói gì.

Tam Thanh làm như vậy, thực sự có vẻ khi dễ người.

Hiện tại bị hai tên đầu trọc không biết xấu hổ kia nói ra, bọn họ tự nhiên là cảm thấy cùng chung kẻ địch.Minh Hà Lão Tổ là hán tử thẳng thắn, tính nết vốn cũng không tốt lắm, lập tức châm chọc nói:- A, Tam Thanh từ trước đến nay tự cho là đúng, hôm nay thật là làm người mở rộng tầm mắt.

Mọi người đều đến xem đi, Tam Thanh rốt cuộc bá đạo như thế nào!Lập tức nghênh đón mấy người lên tiếng phụ họa.Thông Thiên tức giận đến mặt đỏ lên, hắn chỉ muốn giữ lại cho Miểu Miểu một cái đệm hương bồ mà thôi, hắn có làm gì sai?.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!